Đất “vàng” từ bãi bom mìn
- Thứ tư - 27/06/2012 21:16
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
Sau gần 1 giờ băng rừng vượt suối, chúng tôi đến trang trại tổng hợp của vợ chồng Phan Thanh Sơn - Trần Thị Kim Chi tại vùng đồi Hố Cây Bưởi, thôn Tân Điền.
Nuôi hươu lấy nhung đem lại thu nhập không nhỏ cho gia đình anh Sơn. |
Anh Sơn dẫn chúng tôi đi thăm trang trại của mình. Trang trại được cải tạo từ một vùng đồi hoang hóa đầy sim mua cỏ dại và dày đặc như bom mìn sót lại sau chiến tranh.
Anh Sơn kể, anh đã có những tháng năm cơm đùm nước ống lên lật từng vuông cỏ trên vùng đồi mà mặt đất được phủ kín bởi lau lách, sim mua, còn bên dưới đầy rẫy những bom mìn: "Có những đêm về nghĩ lại tui thấy ớn lạnh. Sim mua cỏ dại không ngại mà sợ nhất là bom đạn đang náu mình trong đất, cái chết có thể đến với tôi bất cứ lúc nào. Cũng may ông trời thương nên mọi việc cuối cùng cũng suôn sẻ, trang trại dần dần hình thành".
Trang trại tổng hợp của anh Sơn được chia thành nhiều khu. Phía trước là khu vườn trồng chè, kế đến là vườn cây ăn quả, xung quanh trồng cây trầm dó… Anh còn xây chuồng trại nuôi gà, lợn, đào ao thả cá... Sau vụ thu hoạch đầu tiên, anh mở rộng quy mô chăn nuôi và trồng trọt, thả thêm dê, bò, trồng thêm măng điền trúc, hồ tiêu, thanh long... Hiện nay, trang trại của anh là một trong những trang trại có hiệu quả cao ở vùng gò đồi xã Hải Sơn, mỗi năm cho lãi từ 150 - 200 triệu đồng.
Bây giờ, trong trang trại của anh, ngoài cây trồng, còn có trên 60 con lợn thịt và lợn nái sinh sản, 500 con gà thả vườn, 2 hồ cá rộng trên 500m2. Năm 2010, vợ chồng anh nuôi thêm 2 con hươu lấy nhung. Đến nay, đàn hươu của anh đã có 4 con, mỗi năm cho thu hoạch vài kg nhung, với giá bán khoảng 14 triệu đồng/kg góp phần đáng kể vào nguồn thu cho gia đình.
Ông Lê Văn Tiến-Chủ tịch Hội ND xã Hải Sơn, cho biết: "Tấm gương thanh niên vượt qua mọi khó khăn để làm kinh tế giỏi như anh Sơn trong xã không nhiều. Mỗi lần họp dân, chúng tôi thường lấy tấm gương vượt khó làm giàu của vợ chồng anh Sơn để động viên bà con, nhất là những cặp vợ chồng trẻ học tập”.
Theo Danviet