Nhiều nông dân muốn vươn lên phát triển kinh tế hộ gia đình cứ bảo với nhau rằng, hãy đến Văn Giang (Hưng Yên) mà học tập, bởi ở đó có rất nhiều triệu phú, tỷ phú phất lên nhờ chính những thửa đất nông nghiệp nhỏ hẹp của họ…
>> Khi câu ca dao không còn đúng
>> Phi công có bất phú?
>> Những khu công nghiệp bỏ hoang
Cắm cọc là có “thóc”
Hình ảnh này ví von chuyện kiếm tiền “dễ như trở bàn tay” của nhiều hộ dân thôn I, xã Xuân Quan (Văn Giang). Nhiều nông dân chân đất, trong chục năm trở lại đây, đã trở thành triệu phú, tỷ phú. Những căn biệt thự hoành tráng, những chiếc xe ô tô đời mới, tiện nghi sinh hoạt đắt tiền của họ đã nói lên tất cả.
Ở Xuân Quan, nơi chỉ cách Hà Nội chưa đầy 20 cây số, nhà vườn của vợ chồng chị Võ Thị Loan, thôn I nổi tiếng thế nào có lẽ hầu hết dân buôn cây cảnh đều biết. Chỉ với diện tích 1.000 m2 nhưng có đến hơn 300 chậu cây cảnh lớn nhỏ bày la liệt khắp vườn. Bà chủ trẻ tiếp chúng tôi thật vồn vã và cho biết: Năm ngoái chị đã bán được hơn 20 cây cảnh trị giá hơn 2 tỷ đồng. Cây có giá cao nhất là hơn 400 triệu.
Chị Loan bảo, vật lộn mãi với đủ thứ nghề mà vẫn khó khăn, anh chị bèn loay hoay vay mượn rồi chuyển sang nghề trồng cây cảnh mà ở làng mình đã có rất nhiều người trồng và thu nhập cũng khá hơn là làm nông nghiệp truyền thống. Vạn sự khởi đầu nan, có những lúc khó khăn tưởng không vượt qua nổi, kiếm được đồng nào gia đình chị đổ hết vào cây cối. Lúc túng bấn mà cây không bán được chị cứ ngồi ôm con mà khóc. Thế rồi trời chẳng phụ người có tâm huyết, sau 5 năm vừa trồng vừa chạy chợ và đi sưu tầm cây ở vùng khác về theo kiểu lấy ngắn nuôi dài, vợ chồng chị đã có một gia sản khá đồ sộ, với khoảng hơn 5 tỷ đồng tiền cây. Hiện nay trong vườn nhà chị có 2 cây cao giá nhất được khách trả tới trên 2 tỷ đồng.
“Tỷ phú chân đất” mà người dân Văn Giang nói riêng và cả những nông dân có thâm niên trong nghề trồng cây cảnh nói chung ở các tỉnh Nam Định, Thái Bình… đều ngưỡng mộ, đó là anh Phan Văn Táo ở thôn 1, xã Xuân Quan. Trong khu vườn của anh Táo, hàng trăm cây si, cây tùng trị giá mỗi cây hàng trăm triệu. Ngoài ra, để tận dụng diện tích đất trống, anh Táo trồng dặm những cây cảnh “ngắn ngày” để “cánh bán rong đường phố” mang lên Hà Nội. Anh Táo bảo, để có diện tích hơn 2.000 m2 đất nông nghiệp trồng cây cảnh này, anh đã phải bỏ hơn 400 triệu đồng mua lại của hàng xóm từ cách đây 6-7 năm. Diện tích đất không lớn, nhưng vì hiệu quả kinh tế trên một đơn vị diện tích cao, nên hầu như khu vườn này chẳng còn khoảng trống nào không có cây cảnh. Thậm chí, hàng rào của khu vườn nhà anh Táo nó cũng “không bình thường”. Thực chất, mỗi cọc rào là một thân cây to trơ trọi, được anh Táo “giâm” xuống đó chờ thời. “Khi chuyển đến địa điểm mới để trồng lại, chỉ thời gian ngắn, nó sẽ ra cành lá xum xuê. Sản phẩm này của nhà tôi phục vụ cho những khách hàng trồng cây to trong biệt thự, hoặc bán cho các dự án xây dựng công viên, vườn hoa… Mỗi cây cũng có giá hàng tạ thóc đấy”, anh Táo nói.
Nhiều khu vườn cây cảnh bạc tỷ của nông dân Văn Giang có nguy cơ xóa sổ
Trưởng thôn 1, ông Phạm Phú Chủ, bảo tôi rằng, cả thôn làm nghề cây cảnh, nhà thu nhập cao như chị Loan, anh Táo thì mỗi năm vài trăm triệu, hoặc hàng tỷ đồng. Còn “vớ vẩn” như nhà ông Chủ, ông Tường… chí ít cũng dăm bảy chục triệu đồng, khi đã trừ chi phí.
Ông Chủ cho biết, ở Xuân Quan, chả mấy khi có ai rao bán đất, bởi với họ, mỗi tấc đất ở đây được ví như tấc vàng đúng nghĩa. Nhưng, giờ đây, khi một dự án “khủng” là Khu đô thị sinh thái Ecopark triển khai nơi này, câu chuyện “tấc đất tấc vàng” có nguy cơ trở thành dĩ vãng. Mỗi người dân Xuân Quan, không ai bảo ai, đều ngán ngẩm mà rằng, phen này chỉ có nước phá sản!
Đừng “đánh đu” với chính quyền!
Chục năm trước, đi men theo con đường đê ngoằn ngoèo, bụi bặm, về tới các xã Phụng Công, Xuân Quan, người ta phải mất cả tiếng đồng hồ. Một vùng quê nghèo khó, mặc dù nằm cách Hà Nội chỉ có hơn chục cây số. Nhưng nay không thể không bất ngờ khi chứng kiến hàng loạt nhà cao tầng kiên cố mọc lên san sát giữa bạt ngàn màu xanh của cây cảnh.
Tất cả nông dân ở Xuân Quan, Phụng Công đều cho rằng, họ giàu lên từ cây cảnh, từ chính những thửa đất nông nghiệp mà chỉ cách đó chưa lâu không thể nuôi sống họ. Hàng loạt những làng cây cảnh tại đây cũng bắt đầu nổi tiếng cả nước. Tấc đất, tấc vàng, chỉ vào một góc ruộng nhỏ bằng chiếc chiếu con, mỗi năm, nông dân nơi đây thu hàng triệu bạc.
Bởi thế, câu ví von của người dân nơi đây: “thèm đất như kẻ nghiện thèm thuốc” thật đúng. Có chăng, nỗi “thèm” của họ khó có thể được “thỏa mãn”, bởi một quy định cứng nhắc từ chính quyền từ năm 2004.
Theo đó, khi bắt đầu triển khai “đại dự án” Ecopark, tất cả những kế hoạch chuyển đổi sản xuất từ đất trồng lúa sang trồng cây cảnh ở đây đều bị dừng lại. Nông dân vẫn có thể trồng lúa bình thường, nhưng cây cảnh thì bị “cấm tuyệt đối”. Nông dân tính toán, với 1 sào ruộng, mỗi năm cấy lúa 2 vụ được nhiều nhất là 5 tạ thóc. Trong khi đó, nếu làm cây cảnh, số tiền có thể lớn lên theo cấp số nhân. Tuy nhiên, chẳng ai dám tự chuyển đổi. Tiếp xúc với họ, tôi đùa rằng: “Sao các bác không mang cây cảnh trồng “trộm” trên đất lúa? Có sao đâu, thuế vẫn nộp đàng hoàng. Nhà nước, chủ ruộng, người thuê ruộng, người làm thuê đều vui vẻ, chết ai đâu, mỗi năm lại đỡ phí bao nhiêu tỷ đồng?”, thì các chủ vườn giãy nẩy: “Ai mà dám “đánh đu” với chính quyền. Vui vẻ thì không sao, nhỡ trái ý, các “ông” ấy đến giải toả, bắt trả lại hiện trạng, mặt bằng sản xuất cho “một phát” thì mất nghiệp”. Dự án khu đô thị Văn Giang có quy mô xấp xỉ 500ha thuộc 3 xã Xuân Quan, Phụng Công, Cửu Cao của huyện Văn Giang và 55ha để làm đường giao thông liên tỉnh Hà Nội - Hưng Yên. Ecopark là dự án khu đô thị sinh thái lớn nhất miền Bắc, tổng vốn đầu tư ban đầu lên tới 6 tỷ USD. |
Cũng chính bởi thông tin triển khai dự án, giải phóng mặt bằng ở Xuân Quan, Phụng Công nên nảy sinh nhiều câu chuyện “cười ra nước mắt”. Những năm 2005, 2006 có những thương gia ở Bắc Ninh và một vài tỉnh khác, nghe tin “Phụng Công và Xuân Quan bị giải tỏa, cây cảnh vứt đầy đường”, lập tức đánh mấy ô tô về để “xin” cây cảnh. Đến nơi biết là tin sai phải quay về.
Ông Nguyễn Mạnh Dũng, chủ một nhà vườn cây cảnh ở thôn Bến, xã Phụng Công tâm sự: “Từ ngày cái dự án khu đô thị này rậm rịch đến nay, mức tiêu thụ cây cảnh của Phụng Công cũng bị chững lại, do nhiều khách hàng vin vào tin đồn làng cây cảnh Phụng Công sắp bị xóa sổ mà ép giá. Người ta bảo không bán mai kia cũng vứt đi”.
Còn nhớ mới cách đây không lâu, chúng tôi về Xuân Quan khi người dân đang bức xúc xung quanh chuyện giải phóng mặt bằng, được nghe những trăn trở của ông trưởng thôn Phạm Phú Chủ: Khi chuyển dịch cơ cấu kinh tế, bà con vui lắm chứ, quý tôi lắm chứ, nhưng bây giờ thì...
Theo NNVN