Nhà nhà nuôi rắn
Những con rắn hổ mang nặng vài ba cân rên phì phì khắp phía. Người yếu vía không dám lại gần chuồng, nhưng với anh Bùi Văn Toàn, lũ rắn đã trở nên thân thương gần gũi. “Con này đang chửa, con kia mới đẻ trứng. Hôm nay nóng quá nên chúng ăn yếu…” – anh Toàn lật từng ô cửa, ghé sát dùng móc sắt nâng bụng từng con kiểm tra.
Trên tay còn lại anh cầm theo rổ gà con đã mổ sạch bón vào ổ rắn. 400 con rắn nái, 250 rắn con, khoảng 450 con rắn thịt đã đến tuổi xuất chuồng, từng con được đánh số để tiện theo dõi chăm sóc, ba hệ thống chuồng xây ở nách bếp và dưới tầng hầm ngôi nhà ba tầng khang trang, cửa vào chuồng trại được thiết kế chặt chẽ có lưới sắt an toàn. Gia đình anh là một trong những hộ nuôi rắn sớm nhất ở Tứ Xã từ gần 10 năm trước.
Nhà tầng mọc lên khắp xã. Một xã vừa đạt chuẩn nông thôn mới như Tứ Xã đã góp sức cho những tiêu chí khó từ làng nghề nuôi rắn. Ít ai tin rằng làng nghề tiêu thụ cả tiền tỷ mua cóc làm thức ăn cho rắn mỗi ngày.
Thời kỳ cao điểm, khắp xã nhà nhà theo nhau, tự học hỏi truyền tay kinh nghiệm mà lên đến 470 hộ nuôi rắn, chiếm một phần ba dân số xã (xã đông dân nhất huyện Lâm Thao - hơn 1 vạn người). Nuôi rắn mang lại lợi nhuận “khủng” mà chỉ làm nghề kiểu nông nhàn. Nhiều hộ giàu lên nhanh chóng. Giá trị chăn nuôi rắn cả xã từng đạt đến 100 tỷ một năm.
Bị động đầu ra
Ông hội trưởng làng nghề Nguyễn Quang Trúc, cho biết hầu hết rắn được tiêu thụ ở Trung Quốc. Họ mua rắn về thịt. Nhưng giờ đây họ chuyển sang ăn trứng rắn nhiều hơn, có lẽ đó là nguyên nhân rắn thịt làng Tứ Xã không bán được giá nữa. Hàng trăm hộ đã chuyển sang nuôi rắn nái đẻ trứng.
Cao điểm được giá khoảng 150 ngàn đồng/ quả, giờ chỉ còn 40 ngàn đồng/quả. “Hình như phía Trung Quốc cũng ít ăn trứng rồi”, ông Trúc nói, chính ông đã tìm sang cả Trung Quốc xem họ mua rắn và trứng về để làm gì. Đã thế nuôi rắn nái khó hơn nuôi rắn thịt. Một lứa đẻ vài quả, chăm sóc kỹ thuật không khéo thì rắn đẻ toàn trứng xịt (không có đực), vì phối giống là việc làm nguy hiểm và rất khó.
Tới nay tại Tứ Xã, chỉ còn khoảng 200 hộ cầm chừng với nghề. Năm 2014 xã chỉ còn khoảng 30 ngàn con, giảm tới 15 ngàn con so với năm trước, giá trị sản xuất của tổng đàn (trâu, bò, gà, lơn, cá, rắn) chỉ còn hơn 50 tỷ đồng.
Mấy năm trước, chi nhánh tín dụng xã bận bịu với hàng chục tỷ mỗi tháng cho vay, vay trả rất sòng phẳng và đúng kỳ hạn, giờ người tìm đến quỹ vắng như chùa bà Đanh, chả mấy ai còn dám đánh đu với tín dụng mà nuôi rắn. Như nhà anh Thành bây giờ mỗi tháng thấy lỗ mấy triệu đồng.
Sở KH&CN tỉnh Phú Thọ từng về xã nghiên cứu hỗ trợ kỹ thuật lấy nọc rắn mang bán thị trường, nhưng… “chả ma nào mua”, ông Trúc nói. Họ tìm đến nhiều cơ sở sản xuất dược phẩm khắp miền Bắc để rồi nhận lấy cái lắc đầu. Xã quay ra làm thêm sản phẩm rượu rắn, nhưng cũng không bán được.
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn